Over 16,536,703 people are on fubar.
What are you waiting for?

Có lẽ bất cứ ai đã từng đi qua tuổi trẻ cũng đều có những giây phút bồng bột, nông nổi. Cho đến tận bây giờ, hai năm đã trôi qua, kể từ ngày tôi quyết định bỏ dở chương trình học đại học ở Hàn Quốc đề về nước thành lập nên lozi, đã rất nhiều lần tôi tự hỏi bản thân, có phải mình đã quá “bồng bột” và “nông nổi” hay không, liệu có phải tuổi trẻ, chỉ cần có một giấc mơ lớn và một nỗ lực không biết mệt mỏi đã là đủ.
” Nguyễn Hoàng Trung (sinh năm 1992) từng học trường Chuyên Khoa học Tự nhiên Hà Nội, sau khi tốt nghiệp THPT, Trung nhận được học bổng và đi du học tại Học viện KAIST (Hàn Quốc). Năm 2012, sau hơn một năm học đại học, Trung quyết định bỏ học và trở về Việt Nam để xây dựng nên Lozi.”
Mùa đông Hàn Quốc, Ngày ….Tháng….Năm 2012
Tôi vẫn còn nhớ, mùa đông Hàn Quốc dài lê thê. Đó là những ngày tuyết rơi trắng xóa, và tôi – một gã trai 20 tuổi, với hừng hực nhiệt huyết và sức trẻ  lại đang đốt hàng giờ cắm đầu trong thư viện trường, trước mặt là những chồng sách dày cộp về khoa học máy tính.
Ở trường đại học của tôi, bạn sẽ chẳng bao giờ có thể thốt lên “Thứ sáu rồi, nghỉ thôi”. Thứ 7, chủ nhật sẽ là ngày chúng tôi “dọn kho”, giải quyết đống bài tập còn tồn đọng của cả tuần và vùi đầu vào chuẩn bị cho những kỳ thi liên miên khó nhằn sắp tới. Cứ như vậy, ngày trôi qua ngày, tôi bỗng cảm thấy mình dần biến thành nô lệ của sách vở và những bài kiểm tra lúc nào không hay.
Có gì đó không ổn, thực sự không ổn ở đây. Tôi bắt đầu tự hỏi, mình đang theo đuổi điều gì, điều đó sẽ dẫn tôi tới đâu, và liệu tôi có hạnh phúc với nó hay không?
Tôi không phải tuýp người cố gắng học hành chăm chỉ để có thể tốt nghiệp loại giỏi và có một công việc lương cao và tận tụy cống hiến ở nơi đấy. Với tôi, điểm số không phải là thước đo cho sự thành công, làm ở một công ty lớn không phải là thứ có thể đảm bảo cho cuộc sống. Tôi thích vùng vẫy trong bầu trời của riêng mình và tự xây nên một cái gì đó cho bản thân.
Vậy là, sau 2 năm du học tại Hàn, tôi đã quyết định dừng việc học và trở về Việt Nam. Bởi, tôi biết rằng, nếu tiếp tục con đường đang đi, tôi sẽ không bao giờ đến được đúng nơi mình muốn.
1. Lozi và những con người đầu tiên
Vốn là một người thích ăn uống và tụ tập bạn bè nên đối với tôi,ẩm thực không những chỉ là để “ăn” mà nó còn là một “thú vui” để giải trí. Dẫu vậy, tôi vẫn thường xuyên gặp phải tình trạng  muốn đi la cà ăn uống nhưng lại không biết ăn gì.
“Lozi.vn là một website cẩm nang về ẩm thực mới ra đời được gần 5 tháng. Tại đây cung cấp một nền tảng giúp người dùng có thể đăng tải hình ảnh các món ăn mà mình yêu thích, ghi chú địa điểm quán ăn, viết bình luận và chia sẻ trên mạng xã hội.Điểm mạnh nhất của Lozi chính là hình ảnh các món ăn bắt mắt, được trình bày dưới dạng các bảng ghim hình ảnh, rất dễ cho người dùng có thể lướt qua và lựa chọn ra cho mình món ăn yêu thích.”
Vì thế,  tôi đã quyết định tạo ra một sản phẩm, trước hết giải quyết nhu cầu rất đơn giản của chính bản thân mình, sau đó tiến tới giúp đỡ những người xung quanh thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn “Tôi muốn ăn, nhưng tôi không biết ăn gì”
“Một nhóm cá thể riêng lẻ không tạo nên được công ty vĩ đại! Chỉ có đồng đội mới làm được như vậy!”. May mắn đã mỉm cười khi tôi nhận được sự ủng hộ vô giá từ ba người bạn – cũng chính là ba người cùng tôi đồng sáng lập nên LOZI của ngày hôm nay.
Mạo hiểm bỏ lại việc học sau lưng, 20 tuổi, tôi về nước và bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Thật kỳ lạ là ngay sau đó, có tới 3 người bạn cùng gia nhập con đường theo đuổi “niềm đam mê” với tôi. Đồng sáng lập thứ 2 là Nguyễn Thành Trung, người thứ 3 là Trần Minh Sơn, và người thứ 4 bước lên con thuyền LOZI là Đoàn Minh Tú.
Trong bốn chúng tôi, chỉ có duy nhất Minh Tú vẫn đang theo đuổi con đường học vấn và chuẩn bị tốt nghiệp năm nay. Còn Trung, Sơn và tôi đều đã quyết định rời ghế nhà trường để theo đuổi giấc mơ của mình.
“Hiện nay, trung bình mỗi ngày Lozi đón 12.000 lượt truy cập, 200 người dùng mới và lượt người dùng quay lại website rất cao, lên đến 45%.  Nguyễn Hoàng Trung và các cộng sự hiện đang trình bày dự án lozi với  hội đồng thẩm định các nhà đầu tư của Vietnam Silicon Valley”
2. Đam mê & khó khăn
Có một người bạn đã hỏi tôi rằng: với tôi, “đam mê” là gì?
Đam mê? Đơn giản thôi, đam mê là cái mà tôi có thể dành hàng giờ, hàng ngày để suy nghĩ về nó. Dù tôi có đi chơi một ngày thì cũng sẽ thấy hối hận khi không dành đủ thời gian cho niềm đam mê của mình. Và quan trọng nhất, là khi mọi thứ tệ nhất xảy ra, đam mê chính là điều duy nhất giúp tôi tiếp tục đi con đường mình đã chọn.
Cho đến thời điểm này, tôi đã đi trên đường đường của riêng mình được 2 năm. Con đường tự tôi mở, tự tôi đi, có vấp ngã và có trưởng thành. Tôi lao vào đời theo niềm đam mê, theo hoài bão của mình ở cái tuổi 20, cái tuổi mà khi đó bạn bè tôi nhiều người vẫn vô lo vô nghĩ. Ở cái tuổi mà thay vì học hành, ra canteen tán gẫu với bạn bè hay hẹn hò với mấy cô bạn cùng lớp, thì tôi lại đi hội thảo liên miên để tìm kiếm cộng sự và đối tác. Những đêm thức trắng kiểm tra từng phần nhỏ của công việc, tôi loay hoay tìm cách chi tiêu sao cho hợp lý nhất, để cái ước mơ nhỏ bé của tôi không bị chết yểu vì thiếu kinh phí vận hành. Những ngày trằn trọc nghĩ cách dùng người, giữ người ra sao, một Startup nhỏ bé không thể dùng tiền để chiêu mộ nhân tài, cũng không thể dùng tiền để đãi ngộ họ cho xứng đáng. Vậy tôi phải làm thế nào để có được người tài, làm sao quản lý họ để cả bộ máy có thể vận hành một cách trơn tru và quy củ. Non kinh nghiệm sống, yếu kinh nghiệm kinh doanh. Nhưng cứ như vậy, tôi tự mò mẫm, làm sai, rồi lại tự sửa.
Nhiều lúc tôi tự hỏi, nếu ở tuổi 40, mình sẽ xử lý những vấn đề này như thế nào, liệu khi bản thân có nhiều kinh nghiệm hơn, tôi có thể giải quyết công việc tốt hơn hay không?
Và rồi, tôi gạt hết rất cả những hoài nghi đó đi, có thể tôi non nớt, có thể tôi dại khờ, nhưng tôi sẽ thành công từ chính những dại khờ đó.
3. Tin vào bản thân
Nhiều người hỏi tôi rằng liệu có khi nào tôi nghĩ sẽ thất bại với lozi hay không. Tôi đã trả lời rằng đó là điều tôi trăn trở hàng ngày. Dù tôi luôn có một niềm tin mạnh mẽ rằng mình sẽ thành công, sẽ có một ngày hễ nói đến việc chia sẻ địa điểm ăn uống là người ta sẽ nhắc đến LOZI của chúng tôi nhưng  tôi vẫn nhìn thẳng vào thực tế rằng, trong giới Startup công nghệ tỷ lệ thành công là những con số vô cùng nghiệt ngã chỉ là 10-90 thậm chí 5-95. Startup bên cạnh một chút điên khùng, liều lĩnh và mộng mơ luôn cần có rất rất nhiều một tư duy tỉnh táo và thực tế.
Tôi luôn tin tương lai được tạo ra bởi ngày hôm nay, LOZI nằm trong 5% startup thành công hay nằm trong 95% còn lại hoàn toàn phụ thuộc vào những quyết định và sự nỗ lực ngày hôm nay của đội ngũ chúng tôi. Một tương lai thành công cho LOZI, một ước mơ thành sự thật cho chúng tôi.
Ngày đó sẽ tới…
Nguồn : http://community.vye.vn/ky-1-cau-sinh-nam-92-da-tro-thanh-ceo-nhu-nao/
Leave a comment!
html comments NOT enabled!
NOTE: If you post content that is offensive, adult, or NSFW (Not Safe For Work), your account will be deleted.[?]

giphy icon
blog.php' rendered in 0.0794 seconds on machine '180'.