Over 16,533,897 people are on fubar.
What are you waiting for?

Lan Le's blog: "Góc cuộc sống "

created on 10/15/2014  |  http://fubar.com/gc-cu-c-s-ng/b360379

Ba bài học từ cây tre

BA BÀI HỌC QUÝ BÁU TỪ CÂY TRE!
Các bạn thân mến!

Hãy thử trồng 1 cây tre,

Bạn gieo giống xuống đất, chăm sóc, tưới nước chu đáo mỗi ngày. Và bạn chờ đợi.

Một năm trôi qua. Trong khi trăm hoa đua nở rồi tàn thì giống tre của bạn vẫn nằm im không động tĩnh. Bạn vẫn tiếp tục chăm sóc, và đợi thêm một năm nữa.

Nhưng đến năm thứ 2 bạn cũng không thấy gì, năm thứ 3 cũng không thấy gì, năm thứ 4 cũng không thấy gì… Bạn sẽ làm gì đây!?

Hãy đợi thêm một năm nữa.

Vào năm thứ 5, bạn sẽ thấy măng nhú lên, và chỉ trong vòng 6 tuần, cây tre của bạn đã vụt cao 27 mét.

Điều này cho ta thấy những bài học gì? Cùng suy ngẫm những bài học rút ra dưới đây bạn nhé:


Hãy nhẫn nại

Có rất nhiều người không nhẫn nại. Họ làm một việc gì đó và muốn có kết quả tức thời. Khi mọi thứ không như mong đợi, họ dễ dàng từ bỏ.

Hãy biết kiên nhẫn. Khi gieo giống tre xuống đất, bạn phải không ngừng chăm sóc cho nó. Nếu không thấy kết quả mà ngừng chăm sóc, thì 5 năm sau bạn không thu hoạch được gì.

Muốn thật sự giỏi về cái gì đó, có khi bạn phải dành cả đời mình để tập luyện, hoặc mười năm, hoặc ít nhất là sáu tháng. Nếu bạn không kiên nhẫn mà muốn có kết quả ngay? Tưởng tượng xem hôm nay bạn gieo giống, và muốn thu hoạch vào ngày hôm sau thì bạn sẽ thu được gì: Những giống tre ướt! 

Có những lúc bạn nỗ lực và không thấy kết quả gì, bạn sẽ chán nản. Những lúc ấy hãy nhớ rằng bạn đang tiến bộ lên mỗi ngày, chỉ vì bạn chưa nhận thấy đó thôi. Hãy bền bỉ. Đừng từ bỏ!

Luôn giữ vững niềm tin

Hãy giữ vững niềm tin của bạn. Suy cho cùng sự kiên nhẫn bền bỉ mà bạn có cũng đều cần có niềm tin nuôi dưỡng nó.

Khi không nhìn thấy tre mọc, bạn sẽ rất dễ hoang mang và mất niềm tin. Mất niềm tin nghĩa là bạn đã đi gần đến thất bại.

Càng hoang mang, bạn càng phải giữ vững niềm tin. Vì chính niềm tin mới giúp bạn gạt qua nỗi sợ hãi, nghi ngờ; và là khơi nguồn để bạn biến giấc mơ của mình thành sự thật. 

Xây dựng gốc rễ vững chắc

Hãy hình dung cây tre vươn cao 27 mét chỉ trong vòng 6 tuần. Làm sao điều đó có thể xảy ra được?

Vì nó đã dành đủ thời gian cần phải bỏ ra để phát triển bộ rễ. 

Muốn có kết quả lớn, phải đầu tư công sức đủ nhiều. Không có gì vẻ vang bạn gặt hái được lại nhẹ nhàng cả.

Chỉ có bạn mới biết được bạn đang phát triển như thế nào. Hãy an nhiên đi con đường của bạn. Đừng quay cuồng nhìn con đường của người khác, hối hả chạy theo thành quả bề nổi mà quên cái chất lượng cốt lõi bên trong. Trong khi bạn chưa có gì trong tay, người khác có thể đã đạt được nhiều thành tựu trước bạn. Nhưng càng như thế bạn càng cần phải trang bị cho bản thân những kỹ năng thật vững vàng. Khi nội lực của bạn đủ mạnh, con đường thành công tự khắc sẽ hanh thông.

"Cây tre đã dành ra đến gần 5 năm, chỉ để làm một việc là cắm sâu bộ rễ của nó vào trong lòng đất, vì vậy mà đến năm thứ 5 nó mới mọc nhanh chóng như vậy. Con người cũng vậy, để thành công, đầu tiên cần phải dành thời gian để xây dựng gốc rễ thật tốt, cắm thật sâu, thật chắc chắn thì việc phát triển là chuyện sớm muộn mà thôi." 

Chúc bạn luôn vững vàng trong cuộc sống!

Bát mỳ thừa



Mời các bạn vào chia sẻ tự nhiên nhé. Chúc các bạn & Gia đình buổi tối Ấm áp Yêu thương.

Vào một buổi tối sau khi đã làm việc khá muộn, tôi cảm thấy hơi đói nên đã rẽ vào một quán ăn bên cạnh vỉa hè và gọi một tô mì bò. 

Khi tôi đang ăn, bất ngờ có một cậu bé tầm 7 hay 8 tuổi gì đó đứng trước mặt tôi, quần áo cậu rách rưới bẩn thỉu, tóc cậu bé rối bù nhưng cậu lại có đôi mắt sáng, cậu bé nói:

- Cô cho cháu xin chỗ mì còn lại kia được không ạ?

Vừa nói cậu bé chỉ tay vào tô mì của tôi. Thấy cậu bé có vẻ rất tội nghiệp, tôi cũng không còn hứng thú để ăn tiếp nữa nên tôi vui vẻ đồng ý.

- Ừ, cháu ăn đi. Chắc đói lắm rồi hả?



Cậu bé vội nói cảm ơn tôi rồi bưng bát chạy về phía góc tường gần đó trước sự ngơ ngác của tôi, tôi không hiểu cậu bé đem bát mì đến đó để làm gì. Tôi rút tiền để trả tiền cho cô chủ quán định ra về, nhưng vì tò mò nên tôi đi theo cậu bé.

Dưới ánh đèn mờ mờ, tôi nhận ra một người phụ nữ với khuôn mặt yếu ớt, chị nằm tựa lưng vào tường, bên cạnh là cậu bé, cậu đang đút từng chút mì cho người phụ nữ ấy. Cậu bé nhận ra sự xuất hiện của tôi, đôi mắt của cậu cụp xuống như biết mình vừa nói dối bị tôi phát hiện. Người phụ nữ chưa kịp nói gì thì cậu bé liền nói:

- Mẹ ơi! Đây là cô lúc nãy cho con bát mì đó ạ.

Người phụ nữ cố gượng dậy để nói cảm ơn tôi:

- Cô tốt bụng quá! Mẹ con tôi không biết phải nói cảm ơn cô ra sao...

- Đêm khuya thế này sao hai mẹ con chị không về nhà mà lại ở đây?

Chị ta ôm cậu bé vào lòng rồi kể:

- Hai mẹ con tôi dắt díu nhau ra thành phố để kiếm sống không quen biết ai, lại chẳng có vốn nên người ta thuê gì thì làm nấy. Chúng tôi kiếm chút tiền để sống qua ngày. Hôm nay tôi chẳng làm gì được vì bất ngờ đổ bệnh, có lẽ tối nay hai mẹ con tôi ở tạm đây rồi ngày mai tính tiếp cô à.

Tôi thấy trời đã tối mà chị và cậu con trai vẫn chưa có cái để ăn. Tôi liền chạy lại tiệm bách hóa gần đấy mua một ít bánh trái thực phẩm cho hai mẹ con để hai mẹ con có thể qua được cơn đói tối nay.

Tôi ngồi trò chuyện với họ trong một chốc lát rồi cũng phải vội vã ra về vì trời đã bắt đầu về khuya. Tôi về đến nhà khi đồng hồ đã điểm 12h đêm, mệt mỏi, tôi buông mình xuống giường định ngủ thì bỗng giật mình nhớ ra chiếc túi xách của tôi trong lúc trò chuyện với hai mẹ con tôi đã đặt nó sang một bên, sau đó vì vội vã trở về nên tôi quên béng đi mất. Trong đó cũng chỉ có vài trăm ngàn và mấy thứ son phấn chẳng đáng là bao nhiêu tiền, mà giờ có đến thì chắc gì hai mẹ con họ đã trả lại cho tôi? Nghĩ vậy nên tôi không đi nữa, tôi ngao ngán nằm ngủ và không quên buông một câu: " Đúng là làm phúc phải tội."

Sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa. Khi cánh cửa dần hé mở, đứng trước mặt tôi là một cậu bé, đó chính là cậu bé tối hôm qua mà tôi đã gặp. Trên tay của cậu còn cầm chiếc túi xách của tôi. Cậu bé dùng hai bàn tay đưa chiếc túi cho tôi đầy lễ phép:

- Túi của cô đây ạ. Tối hôm qua cô để quên chỗ hai mẹ con cháu.

Nói rồi cậu bé có chút ngập ngừng:

- Cháu có trót mở túi của cô nhưng cháu không lấy gì cả. Cháu chỉ muốn xem có địa chỉ của cô hay không thôi ạ.

Nhìn vẻ luống cuống của cậu bé làm tôi phì cười. Vô cùng xúc động trước hành động của cậu bé, tôi liền nói:

- Cám ơn cháu rất nhiều, rất may là cháu đã mang chiếc túi này lại cho cô.

Rồi cậu bé nhảy chân sáo đi xa dần tầm mắt của tôi, tôi thấy không cần phải kiểm tra lại chiếc túi vì tôi tin tưởng hai mẹ con cậu bé không lấy đi thứ gì của tôi. Ngược lại, họ đã tặng thêm cho tôi một món quà, đó chính là tính trung thực và lòng tin. Bắt đầu một ngày mới với niềm tin đang nhen nhóm trong lòng, tôi cảm nhận được hạnh phúc ngay cả trong những điều nhỏ nhoi nhất.

last post
9 years ago
posts
2
views
128
can view
everyone
can comment
everyone
atom/rss

other blogs by this author

 8 years ago
Tuyển dụng
 8 years ago
Làm đẹp
 8 years ago
Dịch vụ khác
 9 years ago
Dịch vụ chuy...
 9 years ago
Phong thuy - Nhà ở
 9 years ago
Góc trái tim
official fubar blogs
 8 years ago
fubar news by babyjesus  
 13 years ago
fubar.com ideas! by babyjesus  
 10 years ago
fubar'd Official Wishli... by SCRAPPER  
 11 years ago
Word of Esix by esixfiddy  

discover blogs on fubar

blog.php' rendered in 0.2799 seconds on machine '54'.